Ngày mà văn hóa Việt Nam vĩnh viễn thay đổi trong tôi, là ngày mà nhà tôi lắp mạng internet.
Với internet, tôi thấy năm mới của mình thật khác năm mới ở nước ngoài. Chúng ta đón năm mới với hương khói nhang, ly trà, bánh chưng bên những bài hát xuân nhẹ nhàng; còn người ta tắm nhau trong rượu, nhảy nhót trong nhạc xập xình, và còn đắm đuối hôn nhau.
Một thế giới hoàn toàn mới lạ mà tôi chưa bao giờ được nhìn thấy mở toang trong tầm mắt, vui quá, sôi động quá. Tôi ngay lập tức cảm thấy những gì bố mẹ, thầy cô và sách giáo khoa dạy bảo bỗng như lệch khỏi quỹ đạo. Không mất nhiều thời gian để tôi gạt những điều đó qua một bên để hoàn toàn đằm mình trong “văn hóa internet”.
Cho tới năm tôi 25 tuổi và cảm thấy mình như một cái cây non giữa cơn lốc xoáy. Tôi lơ lửng giữa nhiều nền văn hóa, với một cái gốc chưa kịp hoàn thiện đang cố giành tôi về mặt đất. Tôi sẽ mượn đà cơn lốc xoáy để đi tới những tầng mây mình chưa nhìn thấy, hay ở lại và cao lớn dần theo thời gian?
Chợt tôi nhận ra, có lẽ mình đã chối bỏ gốc rễ của mình quá lâu, và mình còn một hành trình dài để lớn.