Lớp học đặc biệt, đó là lớp học của Cô giáo Đào Thị Thanh An - Chủ tịch Hội Liên hiệp phụ nữ xã Nguyễn Việt Khái, huyện Phú Tân, TP.Cà Mau dành cho những người phụ nữ nghèo, do điều kiện cuộc mưu sinh hoặc di tản trong chiến tranh mà chưa biết đến trường học, thậm chí chưa hề được làm quen với con chữ.
Tâm tình cô giáo An
Chị Đào Thị Thanh An trước đây cũng là cô giáo - xa bục giảng mười mấy năm với cương vị là Chủ tịch Hội phụ nữ xã Nguyễn Việt Khái, chị luôn gắn bó với chị em phụ nữ quê hương mình.
[caption id="attachment_1601" align="aligncenter" width="937"] Chị An dạy chữ cho phụ nữ Khmer[/caption]
Nguyễn Việt Khái là xã còn nhiều khó khăn của huyện Phú Tân, đa phần chị em nơi đây đời sống bằng nghề đánh bắt cá, mò cua, bắt ốc, làm thuê làm mướn. Một lần tình cờ khi chị giúp chị em làm hồ sơ để hỗ trợ chị em vay vốn ngân hàng để phát triển kinh tế. Nhiều chị em không biết ký tên mình phải lăn chỉ tay. Chị rất xót lòng và cảm thương chị em quê mình. Tình yêu quý các chị em thôi thúc chị An phải mở lớp học tình thương dành cho các chị. Học sinh của chị do điều kiện cuộc mưu sinh hoặc di tản trong chiến tranh mà chưa biết đến trường học, thậm chí chưa hề được làm quen với con chữ. Trò chuyện với chúng tôi chị An tâm sự: “Tôi nghĩ mình sẽ đem chữ về cho các chị, để chí ít các chị cũng viết được tên mình, không phải lăn chỉ tay khi đi làm giấy tờ, hoặc là các chị có thể tự đọc được những thông tin trên báo”.
Để các chị đến lớp, chị bắt đầu lặn lội đến từng ấp, từng nhà một để vận động, thuyết phục chị em đến học chữ. Vẫn biết nhiều người muốn học chữ để làm chủ cuộc đời mình, nhưng những ngày đầu vận động họ đến lớp quả không dễ. Họ tính toán, so đo khi mình là lao động chính trong nhà, đi học thì lấy ai làm việc để trang trải cuộc sống. Âu lo hơn khi có người đã lên chức ông nội, bà ngoại mới cắp sách đến trường liệu có học được không... bằng tình cảm của mình, nhưng mình thuyết phục các chị bằng cả tình cảm và lý lẽ, các chị hiểu và bắt đầu nghe theo mình, lớp học lúc đầu có vài chị em, giờ có mấy chục chị em theo học”, chị An tâm sự.
[caption id="attachment_1604" align="aligncenter" width="920"] Chị An với chương trình mẹ đỡ đầu trẻ mồ côi vì Covid-19[/caption]
Như câu chuyện của bà Nguyễn Thị Hai ở ấp Gò Công, năm nay bà Hai đã ngoài 60 tuổi. Lúc trẻ phần vì gia đình nghèo, phần do chiến tranh bà không có điều kiện đến trường, ở cái tuổi 63 bà chưa biết viết tên mình thành chữ. Đôi khi thấy con cháu được học hành, bà cũng từng ước mơ được đến trường, biết đọc biết viết như bao người nhưng không lẻ ở cái tuổi này bà lại đi học, và lớp học nào dành cho bà?. Cứ tưởng rằng suốt cuộc đời sẽ không bao giờ biết chữ, vậy mà giờ đây bà đã biết viết tên mình. Không chỉ vậy bà còn tự đọc được tin tức trên báo, và đọc luôn được cả những dòng thông tin chạy trên tivi, bà mừng lắm.
Đứng ngoài cửa lớp học quan sát, thấy bà Hai, cùng các dì các chị đã lớn tuổi mà vẫn nắn nót viết từng con chữ cái đầu tiên, đôi mắt in hằn dấu thời gian, lâu lâu lại nheo vài cái cho đỡ mỏi mà thật xúc động. Việc được đi học, được biết chữ - đây là quyền căn bản của mọi người, vậy mà các chị đã ngoài 40, có người đã hơn 50 thậm chí đã ngoài 60 tuổi vẫn mới bắt đầu học con chữ đầu tiên. Cái tên cha mẹ đặt cho mấy mươi năm mới tự tay mình ghép chữ thành tên. Vậy mới thấy chiến tranh và cái nghèo khó nó khắc nghiệt đến dường nào.
“Giờ mừng không biết nói sao cho đúng, năm mươi mấy tuổi mới biết chữ, nói thiệt không biết chữ ngại dữ lắm, đi đâu cũng khó, tên đường cũng không đọc được, nhất là mỗi lần cần phải ký tên, không biết chữ sao ký, toàn lăn chỉ tay, giờ ký được rồi, mừng lắm”. Bà Thạch Thị Hương, người dân tộc Khmer ở ấp Gò Công, xã Nguyễn Việt Khái vui mừng nói với chúng tôi.
[caption id="attachment_1603" align="aligncenter" width="563"] Chị An trao quà cho trẻ em nghèo ở huyện Phú Tân[/caption]
Còn chị Trương Thị Giả, 38 tuổi ở ấp Gò Công, có thể nói chị Gỉa là thành viên nhỏ tuổi nhất của lớp học này, mỗi ngày sau khi vất vả trong cuộc mưu sinh chiều chiều chị lại tranh thủ cùng các dì, các chị ở địa phương đến trụ sở sinh hoạt văn hóa của ấp để học chữ. Chị nói rằng, “trước đây mỗi khi đâu đâu, ai hỏi đến chữ nghĩa chị mắc cở dữ lắm và thấy mình thật thiệt thòi, rất tủi thân, giờ biết chữ rồi chị thấy tự tin hơn, rất mừng”.