Tối hôm qua, mình tới thăm và dùng bữa với một gia đình người Mỹ gốc Việt mình gặp lần đầu. Trên đường đưa mình về nhà, nhân câu chuyện COVID-19, người cha hỏi, "Em có hối hận khi quyết định không về Việt Nam không?"

Mình trả lời, "Em nghĩ em đã đưa ra phương án tốt nhất tại thời điểm đó, nên em không hối hận anh ạ." Anh gật gù, nói thêm một hai câu động viên, kiểu dạng em giỏi thật, mạnh dạn đi du học từ sớm.

Mình chỉ cười ("cũng nhờ em được tạo điều kiện học hành thôi anh ạ"), và câu hỏi của anh tiếp tục khiến mình lăn tăn cho đến tận khi mình chào tạm biệt và trở về căn nhà trống không, lặng lẽ.

Chiều nay, khi nghe tin chính phủ Mỹ đưa ra chính sách mới khiến du học sinh tại Mỹ ở không được mà về cũng không xong, mình nghĩ lại về câu trả lời của mình đêm trước và tự hỏi liệu đó phải chăng là một câu nói đùa? Liệu mình còn đủ can đảm và kiên định để tiếp tục tin tưởng vào lựa chọn không về khi đất nước sở tại đang khiến biết bao du học sinh phải chao đảo?

Nhưng rồi mình nhận ra, cuộc đời mình hơn 6 năm nay là thế, bởi đi du học thực chất là việc đưa ra những quyết định để trả lời cho những câu hỏi từ nhỏ (như tối nay ăn gì?) tới lớn (kì sau học lớp nào?) tới lớn hơn nữa (năm sau thuê nhà ở đâu, làm việc gì ra tiền trả tiền nhà, học xong sẽ làm gì tiếp?). Du học là một chuỗi những ngã rẽ móc nối nhau như thế, để rồi sau một vài năm mình nhìn lại và nhận ra mình đã đi xa thật xa so với điểm bắt đầu.